Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

/

Chương 4: Mười hai tân nương, yểu điệu yêu kiều

Chương 4: Mười hai tân nương, yểu điệu yêu kiều

Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

Cô Sơn Phóng Ngưu Oa

6.612 chữ

20-03-2024

"Phù! Được rồi!"

Diệp Thương Hải thở sâu một hơi, đỡ cái bàn lên, nói: "Hai canh giờ nữa, tân nương sẽ tới Thiên môn, đến lúc đó các ngươi tự đi đón các nàng."

Diệp Vô Nhai mở miệng nói: "Lần này Thiên môn tuyển cưới, động tĩnh không nhỏ, La Võng nhất định không bỏ lỡ cơ hội này!"

La Võng là tổ chức sát thủ, xú danh trong giang hồ, bọn họ thần bí khó lường, ở khắp mọi nơi, thiên la địa võng, trải rộng giang hồ triều đình, chỗ nào có người, chỗ đó có La Võng.

Mấy năm gần đây, La Võng làm việc không kiêng nể gì cả, làm ra nhiều thảm án, để cho người ta nghe tới liền sợ mất mật, trong giang hồ, các đại thế lực cũng vô cùng e ngại bọn họ, không dám tùy tiện trêu chọc.

Nghe đồn La Võng đang tìm kiếm Trường Sinh ấn, khối Trường Sinh ấn của Thiên môn, cũng là mục tiêu của bọn chúng.

Tình huống bình thường, La Võng quỷ dị thế nào đi nữa, muốn thẩm thấu vào trong Thiên môn, vẫn cực kì khó khăn.

Lần này tuyển cưới, thanh thế to lớn, La Võng chắc chắn không bỏ lỡ cơ hội tuyệt hảo này.

Diệp Thương Hải nói: "Ngươi nói không sai, các ngươi phải cảnh giác cao độ, hảo hảo quan sát cho ta, lần này có mười hai tân nương, bên trong sẽ có người của La Võng, các ngươi phải tìm ra nàng, biết không?"

"Vâng!"

Ba người Diệp Vô Nhai gật đầu.

Diệp Thương Hải tựa hồ nghĩ tới cái gì, lại nói: "Trong các tân nương, có người của triều đình, nếu ba huynh đệ các ngươi muốn làm môn chủ, thì không nên chọn nàng."

Giang hồ và triều đình, một khi nối liền cùng nhau sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Thiên môn thế lớn, chưa từng can thiệp chuyện của triều đình, mà triều đình muốn can thiệp chuyện của Thiên môn, bọn họ cũng sẽ không đồng ý.

Môn chủ tân nhiệm, sẽ chọn một trong ba người Diệp Vô Nhai, ba người không thể liên quan đến triều đình.

"Phụ thân yên tâm, chúng ta hiểu rõ."

Ba người Diệp Vô Nhai cung kính nói.

Diệp Lăng Thiên thì biểu lộ tràn đầy mệt mỏi, muốn tìm chỗ để ngủ, mấy chuyện Diệp Thương Hải nói, hắn không quá để ý.

"Được rồi, lui xuống hết đi."

Diệp Thương Hải nhịn không được nữa, khua tay đuổi bốn người, nhìn thấy dáng vẻ chọc người của Diệp Lăng Thiên, y rất khó chịu.

"Đi thôi!"

Diệp Lăng Thiên dẫn đầu rời đi, lúc đi tới cửa lớn, hắn xoay người lại, nói: "Đề nghị của con, phụ thân có thể cân nhắc lại."

"Ngươi cút cho ta!" Diệp Thương Hải giận dữ hét.

Ta cân nhắc cái đầu của ngươi! Ngươi ước gì ta rời khỏi vị trí này đúng không?

Nếu ta bước xuống vị trí này, ngươi gây ra hoạ, người nào giải quyết cho ngươi?

Ba người Diệp Vô Nhai nhìn thấy Diệp Thương Hải nổi giận, không dám lưu lại lâu, nhanh chóng lui xuống.

Nhìn thấy bốn người rời đi về sau.

Diệp Thương Hải mới dựa lưng, ngồi trên ghế, cười mắng: "Thằng ranh con, càng ngày càng vô pháp vô thiên."

Một vị trưởng lão cười nói: "Võ công của tam công tử xác thực hơi kém, nhưng tâm tư đơn thuần, không xấu."

Diệp Thương Hải thở dài nói: "Ta sợ tâm tư hắn quá mức đơn thuần, giang hồ hiểm ác, ngươi lừa ta gạt, tàn khốc máu tanh, một khi hắn mất tập trung, sẽ trở thành một bộ thi thể… Đáng tiếc đầu óc của hắn chậm chạp, không còn cách nào dạy nổi!"

Một vị trưởng lão khác, bật cười nói: "Thời gian sẽ để cho người trưởng thành, hi vọng tuyển cưới về sau, sẽ giúp hắn thành thục hơn."

"Mong là thế." Diệp Thương Hải nhẹ nhàng gật đầu.

… …

Chạng vạng tối.

Bên dưới Thiên Môn sơn.

Khói bếp dần dần bay lên.

Một đám nam, nữ thị vệ cầm binh khí trong tay, thần sắc nghiêm túc, xếp thành hai hàng.

Diệp Lăng Thiên mặc áo khoác lông chồn thật dày, ngồi bên trên cái ghế mềm, tay cầm cây quạt, nhẹ nhàng huy động, trước mặt là lửa than và giá nướng, kế bênh có đủ các loại thịt tươi rau quả, khói bếp tràn ngập, lửa đỏ bốc cháy, âm thanh tách tách.

Nguyệt Phù Dao đứng sau lưng, nắn vai đấm lưng cho hắn, bộ dáng nhu thuận.

Năm mét phía trước, ba người Diệp Vô Nhai bình tĩnh nhìn con đường lớn duy nhất cách đó không xa.

"Phù Dao! Ngươi nói xem. Tân nương xinh đẹp hay là người quái dị."

Diệp Lăng Thiên kẹp lên một miếng thịt nướng, đưa vào trong miệng, hương vị tuyệt hảo.

Nguyệt Phù Dao ôn nhu nói: "Thiên môn chọn tân nương, dáng người và dung mạo, khẳng định không kém, công tử yên tâm."

Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói: "Còn chưa chắc, ta phải lựa chọn kỷ, muốn làm nữ nhân của bản công tử, cái khác không nói, tướng mạo quan trọng nhất."

Nguyệt Phù Dao nhẹ nhàng cười, không nói nhiều.

Rất nhanh.

Mười hai kiệu hoa lần lượt xuất hiện bên trên đường lớn.

Cỗ kiệu hạ xuống, tân nương mặc áo bào đỏ, nhẹ nhàng vén rèm lên, đi ra khỏi kiệu.

Mười hai nữ tử, yểu điệu yêu kiều, phong vận thướt tha, nhất là khi mặc váy đỏ, càng tôn lên sự diễm lệ của các nàng, phát huy vô cùng tinh tế.

"Diệp Khinh Chu, tiểu tử ngươi đứng trực lăng ở đó làm cái gì? Chưa từng nhìn thấy nữ nhân sao? Mau tránh ra, đừng cản mắt của ta." Diệp Lăng Thiên nhìn về phía Diệp Khinh Chu, thần sắc không vui nói.

Khóe miệng Diệp Khinh Chu giật giật, xoay người lại, sắc mặt âm trầm nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó hừ lạnh, không tiếp tục để ý tới hắn.

"Tiểu tử này không có tiền đồ."

Diệp Lăng Thiên lắc đầu, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Mười hai tân nương xuống kiệu hoa, ánh mắt của các nàng, rơi lên ba người Diệp Vô Nhai.

"Ba vị công tử tuấn tú, khí tràng thật cường đại." Một tân nương trong đó ngạc nhiên nói.

Tân nương khác, nhẹ giọng nói: "Vị công tử áo đen đứng ở giữa, thần sắc lạnh lùng là đại công tử, vị mặc áo lam bên phải, khí chất nho nhã là nhị công tử, vị mặc áo xanh bên trái là tứ công tử."

"Không phải Thiên môn có bốn công tử sao? Tam công tử đâu?"

"Tam công tử chính là người yếu đuối, mặc áo lông chồn đằng kia."

"Hắn cũng rất tuấn tú."

"Tam công tử yếu đuối, nhiều bệnh từ nhỏ, không thích luyện võ, khi trưởng thành thì háo sắc thành tính, thường xuyên la cà trong thanh lâu tửu quán, thân thể thâm hụt, nghe nói thanh danh của hắn trong Thiên môn không tốt, ưa thích khi nam phách nữ, tiếng xấu lan xa."

"Cái gì? Tam công tử lại là loại người đó, nếu bị hắn chọn trúng, chẳng phải ta xong đời rồi sao?"

"Cho nên mọi người nên cầu nguyện đừng bị hắn chọn trúng."

Đám tân nương vừa quan sát bốn người Diệp Lăng Thiên, vừa nhỏ giọng giao lưu, trao đổi tin tức.

"Phù Dao, bọn họ đang nói cái gì? Có phải khen ta anh tuấn phi phàm không?" Diệp Lăng Thiên hỏi.

Thần sắc Nguyệt Phù Dao quái dị, liếc nhìn Diệp Lăng Thiên, mím môi cười khúc khích, trả lời: "Các nàng đúng là khen công tử tuấn tú."

"Không tệ, các nàng rất tinh mắt." Trên mặt Diệp Lăng Thiên cũng lộ ra nụ cười.

Nguyệt Phù Dao thấy thế, âm thầm lắc đầu, vị tam công tử này, để cho người ta thất vọng!

Diệp Vô Nhai tiến lên một bước, hờ hững nói: "Yên lặng!"

"..."

Mười hai tân nương yên tĩnh lại trong nháy mắt.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!